Giải trí
NHỮNG CHUYỆN BỐC MẢ

Thời sinh viên, anh và Bôm Bốp ở chung nhà, thuê của một ông đồng hương tốt bụng, kiểu có tiền thì giả, mà không có thì cũng...kệ cha chúng mày.



  Sinh viên, như các bạn biết, luôn đói thối mồm. Đói đến độ dắm dít phải nhịn thở ( thực ra nhịn dắm nhẽ trung thực hơn, phỏng các bạn?).Trong khi hàng tháng, anh với nó chỉ ăn mỗi một suất viện trợ gia đình. Và tất nhiên, từ nhà anh. Nhà thằng Bôm Bốp nghèo, nuôi con ăn học theo kiểu có thì hay, không thì cũng...mặc mẹ mày. Rất thảm!


Bọn anh đói đến mức phải đi bán máu, những hai bận. Tưởng không có lần thứ ba, ấy thế mà vẫn có. Mỗi tội vác mặt lên họ không lấy vì chưa đủ lượng hồng cầu. Vay tiền ăn đâu cũng không được, cắm kí cũng chẳng có gì đáng tiền ngoài cái dây bạc pha sắt đeo cổ của thằng Bôm Bốp giá hai bát óc lợn trần. May có bà bán trà chát kiêm tạp hóa đầu ngõ thương tình cho mua mì tôm chịu, loại cởi truồng, đóng túi bóng một cân. Ròng rã ăn như thế, mốc hết mồm, nứt hết môi. Nhiều hôm, để cải thiện, phải thay phiên nhau ra chợ Xanh nhặt những lá bắp cải già, loại phế bỏ chỉ dành cho lợn, về băm nhỏ nấu lẫn với mì húp cho đỡ xót ruột. Khổ sở, đói rách thế mà vẫn vật tay và quay tay ầm ầm hehe.


Tình hình khá khẩm lên khi thằng Bôm Bốp có người yêu. Con này cũng đồng hương nhưng nhà điều kiện. Nó có con mini Nhật xanh cánh chả đẹp thôi rồi. Mỗi lần đến chơi với Bôm Bốp là lúc lắc đồ ăn thức uống ở giỏ xe. Thích thế chứ, đẹp hơn chán vạn lần những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng hay na ná thế. Chưa kể đến việc còn sắm cho dao thớt, nồi niêu. Đời sống vật chất đột nhiên cải thiện hẳn. Mỗi tội lúc hai đứa tâm sự thì anh phải lượn ra ngoài. Có tiền thì trà vặt, không thì đi lang thang. Anh chán lắm. Và tự nhủ cũng phải cố kiếm lấy con người yêu. Cải thiện được vật chất thì cũng tốt, không thì cũng đỡ hẳn việc phải lang thang hay rỏ dãi vì thèm những chiếc hôn hay những vòng tay ôm.


Hóa ra việc kiếm người yêu cũng không khó mấy. Cái khó là yêu thật hay giả, ít hay nhiều. Anh cũng vơ được một em, cùng lớp, gái Hà nội nhưng có cái tên rất quê mùa và toàn những thứ ăn được: Đỗ Thị Bưởi ( bạn Bưởi có vô tình đọc bờ lốc anh thì cũng bỏ quá đi cho, nhá). Nàng không mấy đẹp, mắt híp, miệng loe, môi mỏng, da mặt chấm những tàn nhang. Trong khi anh thư sinh trắng trẻo, phong độ đẹp giai ngời ngời. Tiếng là giai quê nhưng bọn giai phố, anh chấp, cả hai mắt luôn, cho chột hẳn. Nhà Bưởi mạn Nghĩa Đô, con một, bố mẹ đều bộ đội, sếp gộc.


Bưởi của anh hơn hẳn con người yêu Bôm Bốp về nhẽ điều kiện. Để mà so sánh thì như đom đóm với măng-xông, như công mới quạ. Nếu như người yêu Bôm Bốp có mini Nhật xanh cánh chả, thì Bưởi của anh đi hẳn Chaly cúc cu trắng ngọc ngà. Mỗi tội, so về độ nhan sắc, Bưởi của anh kém thua nhiều lắm. Nhưng quan trọng gì, anh yêu Bưởi mấy đâu. Còn Bưởi, say anh như trùn say nước điếu. Quằn quại cực.


Thế là nhà mỗi ngày một vui. Bưởi của anh thân thiết với người yêu Bôm Bốp như chị em ruột, lúc nào cũng ríu ra ríu rít. Còn anh với Bôm Bốp nom ngày một phong độ, đi lên. Chắc tại nhẽ đang yêu đương nên phấn khởi. Và cái quan trọng, là do đời sống vật chất được cải thiện rõ rệt. Khi mà đời sống vật chất lẫn tinh thần được đảm bảo thì mọi sự rất thăng hoa. Chỉ là thăng hoa thôi nhé. Thăng hẳn thì có mà lên giời. Có mà chết!


Ấy thế mà bọp phát chết thật. Số là thằng Bôm Bốp mượn cái mini Nhật xanh cánh chả của người yêu để đi gia sư buổi đầu. Mượn từ đêm hôm trước, để sáng đi cho nhanh đến làm quen với học trò. Vô phúc hôm đó lại có bạn Cao Như Huấn, anh tuyền gọi là Huấn Cao ( tên của con thợ chữ trong truyện của một con thợ văn) đến chơi. Nói đến chơi cho lịch sự, chứ anh biết đến để kiếm miếng ăn thôi. (Anh với Bôm Bốp đang trong giai đoạn có điều kiện mà lị.). Bọn anh nấu nướng đãi nó ngày hai bữa. Sáng bảnh, nó mượn xe Bôm Bốp, bảo ra bưu điện nhận tiền nhà gửi. Bôm Bốp trao nhiệt tình, không quên dặn về nhanh để còn đi đến mối gia sư. Rồi thì lại thầm thì, có cho vay tí nhá. Huấn Cao mặt rạng rỡ, về liền, tiền nhận sẽ cho vay, thỏa mái. Anh em ai nấy vui như phá mả.


Huấn Cao đi một mạch, không tăm hơi. Bôm Bốp mất mối gia sư về tay người khác. Chờ Huấn Cao đến ngày thứ 3 mà vẫn bóng chim tăm cá. Bôm Bốp phán, chắc đi cắm mẹ nó rồi.


Chờ thêm tuần nữa, vẫn không mọc mũi sủi tăm. Anh và Bôm Bốp cuốc bộ sang trường Giao thông nơi Huấn Cao học để dò tìm. Tìm cả ngày chả thấy. Có thằng bạn Huấn Cao mách, tối ra cổng KTX kiểu gì cũng gặp. Đúng thế thật, Huấn Cao đang úp mặt trước mẹt bầu cua tôm cá dưới ánh đèn đường vàng vọt. Nó cháy túi, ráo hoảnh, xe bán rồi, chẳng một mà những mười. Ối giời ơi, đến nước này thì còn tình nghĩa lợn gì nữa. Thà nó cắm thì còn về nhà nã tiền mà chuộc, chứ bán mất rồi thì...


Đấy là nói cho nó oai thế, chứ cũng có cứt tiền mà chuộc, chứ chưa nói mua đền. Cái mini Nhật xanh cánh chả mới kính coong là của một đống tiền chứ không phải ít.


Người yêu Bôm Bốp bắt đầu đòi xe để đi học. Những ngày qua nó tuyền đi nhờ xe của bạn cùng trọ. Cơ sự này biết ăn nói ra sao? Bôm Bốp lẩn nó như trạch, giao nhiệm vụ đón tiếp cho anh. Dối gian quanh quẩn mãi cũng chẳng được, anh nói thật cơ sự. Người yêu Bôm Bốp phệt ra nhà, rên một câu thảm thiết: bố mẹ tớ biết thì chỉ có nước chết.


Bôm Bốp không ở với anh nữa, té KTX ở chui để tránh việc người yêu tầm nã. Anh bảo nó không nên, cứ thật thà rồi liệu cách. Nó bảo, để lựa chọn giữa việc gặp người yêu phân trần và cái chết, thì sẽ chọn cái thứ hai. Nó dặn anh kín nhời về nơi ở mới. Rồi nó thề, sẽ bằng mọi cách để có tiền mua xe đền người yêu. Đến khi đó, gặp nhau cũng chưa muộn. Lời thề đó, gần hai mươi năm rồi vẫn chưa làm được.


Người yêu Bôm Bốp không còn xe nên cũng dọn KTX ở cho tiện việc học hành. Dần dần, cũng xa ngái anh và cả Bưởi của anh nữa. Thế là căn phòng trọ học chỉ còn mỗi anh, và thi thoảng cả Bưởi của anh. Chẳng còn cảnh nấu nướng, quây quần. Anh dần quen với đơn côi và cơm bụi.


Rồi ông chủ nhà tốt bụng cũng đòi lại nhà để bán. Chết thật, toàn chuyện oái oăm đẩu đâu rầm rập kéo đến, sống thế đéo nào được. Bưởi của anh buồn trông thấy. Thế là hết những riêng tư thầm kín, hẹn hò chắc phải dọn ra công viên. Mà công viên, như các bạn biết, là chốn đông người, ngại ngại là. Đêm thì còn tý nghĩa lý, nhưng bọn nghiện ngập, xin đểu nhiều còn hơn muỗi. Thôi cũng đành...


Anh lượn KTX ở chui với bạn. Bưởi của anh chả bao giờ bén mảng lên thăm. Bưởi ngại bởi bọn anh ăn ở như lũ tiều phu đói rách. Thân gái danh giá điều kiện như nàng, rõ là chả mấy hay ho. Ngoài giờ học trên lớp, anh với Bưởi chẳng mấy khi hẹn hò. Phần vì anh nghèo túng, phần vì Bưởi xấu xa. Nhưng cái quan trọng là tình yêu của anh không đủ lớn để che trở anh và nàng trước những ánh mắt tò mò, khinh khi và những lời chê bôi của bè bạn. Anh xa Bưởi dần. Rồi xa hẳn...


Bôm Bốp giờ đã là doanh nhân khá thành đạt. Nó không bao giờ gặp lại con người yêu cũ. Và tất nhiên cũng chẳng có chuyện mua xe đền. Lời thề gần hai mươi năm vẫn như dắm thoảng mây bay. Anh chê nó tệ. Nó gật, bảo thôi hãy để quá khứ ngủ yên. Mọi thứ đã chôn kín huyệt sâu rồi, bốc mả ái tình là chuyện không nên rất. Nhưng nó vẫn biết con người yêu cũ giờ làm gì, ở đâu. Theo lời nó thì đang ở Nhật. Thế tốt rồi. Bên đó thiếu gì xe mini xanh cánh chả. Thiếu chăng một chút lòng người!?


Huấn Cao chết cách đây bảy năm bởi một cú tai nạn giao thông nghiệt ngã. Sau lần lấy xe người yêu Bôm Bốp bán đổ bầu cua tôm cá thì bị nhà trường kỷ luật đuổi học. Nó xuôi tít mạn Cà Mau đi muôi tôm thuê. Dần dà khấm khá cũng ngoi lên làm chủ được mấy đầm. Một lần nhậu say, lao xe vào gốc cây mà chết. Xương cốt đã bốc về quê, chôn trên gò. Năm nao anh cũng ghé thắp hương, đốt cho bộ bầu cua tôm cá. Dưới đó, chỉ làm nhà cái thôi nhe mậy. Mẹ cái thằng bạn đểu. Mày làm cho anh thấm thía cái câu: nghèo vì bạn, khốn nạn vì đồng hương. An nghỉ đi, nhé!


Bưởi của anh giờ làm chức gì to lắm, đâu như bên tổng cục hậu cần Bộ quốc phòng. Anh vẫn thường gặp và hẹn hò chút việc nọ việc kia. Thi thoảng nhắc lại chuyện cũ, nàng thật thà, chỉ những đứa ngu mới đi yêu anh. Nhẽ đúng thế, bởi anh là một thằng rất dại.